Khi tôi già, tôi sẽ tìm một vùng quê nhỏ để an dưỡng, trước nhà trồng hoa, sau nhà trồng rau, không có mạng internet, tự mình làm bánh trái, ngâm dưa chua, nuôi một con chó, mỗi ngày đạp xe, tản bộ, hầu như không dùng điện thoại di động, không quấy rầy người khác, cũng không mong bị người khác làm phiền. Già rồi cũng chỉ cần cuộc sống bình yên, một bữa trà, 1 bữa cơm, bữa cháo, một món ăn, và một người bên cạnh đi đến cuối đường.
Lời nhắn cảm động từ “nô lệ” của những chiếc điện thoại: “Tất cả bạn bè có thể biết bạn yêu con nhường nào, ngoại trừ con bạn, xin hãy đặt điện thoại xuống, thời gian của bạn không còn nhiều”
Mùa xuân, muôn hoa đua nở, tôi sẽ trồng hoa trong vườn.
Trồng các loại rau quả, hoa tươi xanh ngát.
Dùng tâm chăm bón, lặng chờ chúng nãy mầm!
Thời gian rãnh rỗi, ở trong vườn dùng trà, xem sách, coi cải lương.
Nuôi một hồ cá, thưởng thức âm nhạc và ngắm nhìn dáng bơi của chúng!
Mùa hè, hoa đã nở đầy vườn. Trái cây và rau mọc chen nhau trên hàng rào, muốn ăn là có ngay, tất cả đều là rau tự trồng, an tâm sử dụng. Ăn không hết, gửi tặng người thân và bạn bè, có bóng râm che mát, ngửi những bông hoa thơm trong vườn, vui chơi trong đó! Mùa thu, chính là mùa thu hoạch, có thể tự mình hái lượm. Có thể tặng cho bạn bè con cái, tự mình hưởng thụ cuộc sống an nhàn, khi hoa cúc nở rộ. Trong sân gọi vài ba người bạn đến, phẩm trà thưởng hoa, cảnh vật sinh động, người già mà tim không già!
Khi tôi già rồi, tôi sẽ tìm một nơi như vậy, không cần quá xa hoa, không cần quá rộng lớn, một căn phòng, một vườn hoa, trà nhạt cơm đạm, an hưởng chặng đường còn lại, đây mới chính là những tháng ngày hạnh phúc !
Post a Comment