Ngày biết tin Thanh cưới Hà, cả cơ quan ai cũng kinh ngạc. Mọi người rỉ tai nhau rằng không ngờ 1 người cao ráo, đẹp trai, phong độ như anh mà lại đâm đầu vào cưới 1 cô vợ vừa lùn vừa béo như Hà. Thanh chỉ biết cười trừ, thực ra họ thắc mắc như vậy cũng chẳng sai.
Đúng là Thanh thích đẹp, nhưng sau 2 cuộc tình chóng vánh chẳng đi đến kết quả với 2 người con gái xinh như hoa, anh quyết định xuống nước rút kinh nghiệm. Thanh nghĩ bây giờ chọn vợ chẳng cần phải đẹp quá làm gì, chỉ cần nhan sắc tầm trung bình nhưng giỏi giang, có học thức là đủ rồi. “Chăm” người yêu đẹp rồi cuối cùng nó bỏ đi lấy thằng khác thì cũng tốn công, mất sức. Thấy Hà hiền lành, dịu dàng, lại có tài nấu ăn ngon, anh liền xấn đến tán tỉnh, hẹn hò yêu đương rồi đi đến kết hôn nhanh chóng chỉ như 1 cú điện xẹt.
Mọi thứ vừa sức chịu đựng của Thanh chỉ kéo dài cho đến lúc Hà hạ sinh đứa con gái thứ 2. Dáng người cô đã cục mịch, giờ sinh con xong lại xồ ra khiến anh ngao ngán. Thanh đã cố không tỏ thái độ nhưng đôi lần vợ chồng cãi vã cũng lỡ lời nói những câu bóng gió không mấy hay ho. Hà thừa biết chồng chê vợ xấu xí, lại đang lúc cô đơn vì chửa đẻ nên cứ tủi thân bật khóc.
Đi làm cả ngày về đã mệt mỏi, nghe mẹ với vợ đôi co, than vãn khiến Thanh nhức hết cả đầu. Anh đâm ra cáu bẳn, chán nản, rồi tự cảm thấy ngại ở gần vợ. Quá bức bách, đôi lần Thanh cũng ra ngoài tìm gái giải khuây.
Hà nghe phong thanh chuyện chồng ra ngoài gái gú nên cũng bực mình, nhưng vì không có chứng cứ gì nên không dám nói toẹt điều ấy ra. Cô mới chỉ nói ý tứ đến chuyện anh làm chồng nhưng không có trách nhiệm với vợ con, Thanh đã sừng cồ:
– Tôi ra ngoài kiếm tiền về cho mẹ con cô được ăn sung mặc sướng là vô trách nhiệm lắm sao? Thế cô sinh ra để làm gì?
Mẹ Thanh xưa nay vốn bảo thủ, lại đang ấm ức sẵn chuyện con dâu sinh nở mà bà ngoại không xúm xít chút gì nên thấy chúng nó cãi nhau thì còn đổ thêm dầu vào lửa:
– Làm dâu là phải biết gánh vác việc nhà chồng. Đừng tưởng mình là bà hoàng, muốn sao thì muốn.
Hà ức lắm, mọi lần cô nín nhịn nhưng hôm đó thì quyết định cự cãi. Mẹ Thanh tức tối, lại đuối lý nên nói cùn:
– Gớm, tưởng nền nã thế nào ra cũng chỉ là hạng quê mùa, ăn nói sỗ sàng. Người như cô may mà có thằng Thanh nó lấy, không thì cũng chả có ma nào thèm ngó!
Hà khựng lại, trân mặt quay sang nhìn chồng. Anh được nước nên mới xẵng giọng:
– Tôi lấy cô về chỉ là để có người đẻ con với chăm sóc bố mẹ tôi thôi.
Hà ứa nước mắt, không biết phải nói gì tiếp đó nữa. Cô lặng thinh 1 lúc rồi hùng hổ lao ra khỏi giường, nhanh chóng gấp quần áo của mình và 2 đứa con vào túi rồi đòi bỏ về nhà ngoại ngay tức thì.
– Cô đi đâu? – Thanh kéo tay vợ vằn mắt quát.
– Tôi đi đâu mặc kệ tôi. Anh cưới vợ chỉ để làm những chuyện đó không thì xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi.
Hà cay đắng vùng tay anh ra khỏi người mình rồi kéo tay đứa con trai 3 tuổi đi cùng. Ra đến cửa, Thanh đã lao đến túm lấy thằng bé:
– Đi vào, kệ mẹ mày muốn đi đâu thì đi.
Anh nghĩ Hà chỉ làm màu dọa nạt mình thế thôi nên cũng kệ cho vợ ôm đứa con gái 5 tháng tuổi ra khỏi nhà.
Chẳng ngờ Hà đưa con về nhà ngoại thật. Thanh có điện thoại thế nào cô cũng nhất định không chịu cầm máy. Lúc này anh mới nhận ra tầm quan trọng của cô vợ xấu xí thường bị chồng chê bai, trách móc đối với cuộc sống của gia đình.
Mấy ngày hôm sau, cả nhà nháo nhào không còn ai lo chuyện cơm nước. Trước đây, việc chợ búa nấu cơm do mẹ Thanh phụ trách, lau dọn nhà cửa thì em gái anh đảm đương. Từ ngày Hà về làm dâu, mọi việc đều dồn hết vào tay cô. Mẹ chồng quen thong dong suốt mấy năm qua, bây giờ phải lụm cụm xuống bếp, cô em chồng quen thói ngủ đến gần giờ đi làm mới xuống nhà ăn sáng, nay phải dậy sớm để nấu nướng phụ mẹ. Chiều về, mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau chùi phòng của mình. Điều đáng nói là thằng con lớn đã quen hơi mẹ, dù 3 tuổi nhưng vẫn cứ khóc ngằn ngặt đòi mẹ, trong nhà chẳng có ai hiểu được nó, từ nết ăn đến nết ngủ bằng Hà.
Mọi việc sinh hoạt trong nhà rối tung hết cả lên. Thanh cuống quýt điện thoại về, tính nhờ mẹ vợ khuyên giải cô giùm mình. Ngờ đâu bà lại chuyển máy sang cho cô em vợ. Lần đầu tiên Thanh bị con bé nói thẳng vào mặt, anh thấy bẽ bàng, ê chề quá. Chẳng biết làm thế nào, Thanh nuốt nghẹn nhắn tin cho vợ dọa dẫm:
– Cô mà không về tôi sẽ ly hôn.
Ngay tức khắc tin nhắn chuyển về:
– Ly hôn thì ly hôn. Xem ai đủ sức hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh!
Thanh tức chí ném cái điện thoại xuống đất. Anh ngây ra nhìn những mảnh vỡ rơi vãi trên sàn, cảm thấy hoang mang, chông chênh khó tả.
Thanh chỉ định gây sức ép để buộc vợ về nhưng thật không ngờ cô còn làm đơn li dị trước cả anh. Thanh bối rối quá, cố vắt óc nghĩ ra điểm yếu nào đó để níu kéo vợ. Anh bảo:
– Nếu ly hôn đừng hòng cô có được thằng Tít.
Ngờ đâu Hà lại cứng rắn:
– Anh nuôi được thì cứ giành lấy mà nuôi.
Nói là làm, Hà đốc thúc người bạn làm luật sư của mình đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Thanh thấy rệu rã, đuối sức thật sự. Không có vợ ở nhà đã khốn khổ, nhìn đứa con nhỏ gầy rộc, bơ phờ, rầu rĩ ngồi ở góc tường nhìn mình sợ sệt không nói cũng chẳng cười làm anh cảm giác như bị đày xuống địa ngục.
Trong quãng thời gian chờ đợi phía tòa án đưa ra quyết định cuối cùng, Thanh nhiều lần lấy lý do con ở nhà nhớ mẹ nên gọi cô lên thăm thằng bé. Hà cũng mặc kệ. Thanh biết mình thua thật rồi, chẳng còn cách nào khác, anh buộc lòng phải nín nhịn, chủ động đưa con về quê ngoại trả cho vợ.
Mất Hà rồi, Thanh mới thấy 1 khoảng trống lớn trong cuộc sống của mình. Anh luôn nhốt mình trong phòng uống rượu, cảm thấy lạc lõng, cô đơn vô cùng. Những đêm đó Thanh chẳng thể nào ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh cô vợ xấu xí bị chồng ghẻ lạnh và những đứa con của mình lại hiển hiện, làm anh thấy nhói đau. Thanh ứa nước mắt, giờ này hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi…
Nguồn: Webtretho
Post a Comment