Tôi thấy bố nhìn tôi bằng ánh mắt rất trăn trở, mẹ thì chau mày lộ đầy vẻ khó chịu. Các em tôi thì ngậm miệng cố không bật cười. Còn em, em đỏ bừng mặt. Cả bữa ăn, em cứ cắm cúi.
Tôi hiện đang là nhân viên IT cho một công ty truyền thông ở quận 10, năm nay 27 tuổi. Tôi và bạn gái đã quen nhau ba năm rồi nên bây giờ đã nghĩ đến chuyện sẽ đi đến hôn nhân. Bạn gái tôi là người hiền lành, đảm đang, biết nấu ăn, biết quan tâm và chăm sóc người khác. Tôi không chỉ yêu em, mà còn cảm thấy rất may mắn khi giữa cuộc sống quá hiện đại như hiện nay, tôi lại tìm được một người con gái vừa truyền thống vừa vui vẻ như em.
Chuyện trắc trở của chúng tôi bắt đầu vào tháng 4 vừa rồi. Chị gái tôi kết hôn, tôi phải về quê để phụ giúp và tham dự. Nhân dịp này, tôi cũng muốn ra mắt em với gia đình họ hàng của tôi, chính thức ra mắt em với mọi người vì tôi xác định sẽ cưới em mà. Đúng với những gì tôi tưởng tượng, em hòa đồng với mọi người trong nhà tôi rất nhanh. Dù em là gái Sài Gòn, tôi là dân Đà Nẵng, nhưng dường như em chẳng có gì khó xử lúng túng, rất vui vẻ hoạt bát. Các cô các cậu tôi đều nói nhỏ “Con bé được quá!”, khiến tôi rất tự hào. Bố mẹ tôi cũng ra chiều thích em, em lăn xả vào bếp chẳng ngại ngần việc gì dù là nhặt rau hay rửa một núi chén to. Buổi tối em ngồi xem tivi với bố mẹ tôi, bàn luận về phim truyền hình Việt Nam rôm rả như người nhà thật rồi. Tôi hạnh phúc lắm! Em sẽ là một người vợ tốt, một người con dâu ngoan.
Tôi không chỉ yêu em, mà còn cảm thấy rất may mắn khi giữa cuộc sống quá hiện đại như hiện nay, tôi lại tìm được một người con gái vừa truyền thống vừa vui vẻ như em (Ảnh minh họa) |
Em ở nhà tôi chơi bốn ngày, tối ngày trước khi đi, mẹ tôi nhất quyết đòi phải làm một bữa thịnh soạn để tiễn em, cảm ơn em đã giúp gia đình trong ngày vui của chị tôi. Khi mọi người đã yên vị vào bàn ăn, mẹ tôi mới sực nhớ còn một phần thịt nướng để quên trong bếp. Mẹ nhờ em vào bếp lấy hộ, tôi cảm thấy hơi lạ vì nếu là bình thường em sẽ tự động xung phong đi lấy, chẳng chờ mẹ nhờ đâu. Hôm nay em lại còn ngần ngừ giả vờ xếp đặt các chén dĩa trên bàn lại mới đứng lên. Khi em vừa đứng lên, tôi nghe một tiếng “bủn….” khá dài.
Em lật đật đi vào bếp bê đĩa thịt nướng ra đặt lên bàn ăn. Không chỉ tôi mà cả bố mẹ, các em tôi đều nghe thấy âm thanh đó và còn ngửi được cả mùi nữa. Tôi thấy bố nhìn tôi bằng ánh mắt rất trăn trở, mẹ thì chau mày lộ đầy vẻ khó chịu. Các em tôi thì ngậm miệng cố không bật cười. Còn em, em đỏ bừng mặt. Cả bữa ăn, em cứ cắm cúi. Tôi thương và tội em không để đâu cho hết. Mẹ tôi cứ chau mày nhìn em làm em thêm khó xử. Bố tôi thấy không khí căng thẳng, nên cứ khen mói này, khen món kia.
Suốt đoạn đường về lại Sài Gòn, bạn gái tôi khóc mãi, tự trách mình sao không viện lý do bị tê chân hay đau bụng để không phải đứng lên. Lúc đó, em thú thật đang rất “mắc”, cố ngồi để ém cho không “bủm”. Thế mà, mẹ tôi lại gọi em ngay lúc đó. Em đã cố câu giờ nhưng lại ngại sợ mẹ tôi tưởng em vô phép, người lớn bảo đi lấy đồ mà cứ lần lữa. Em không nghĩ âm thanh lại to thế và có mùi nặng. Em rất xấu hổ. Mẹ tôi lại cư xử thẳng tính, nên em cũng chẳng dám mở miệng xin lỗi, chẳng dám nhìn thẳng mặt bà từ sau bữa cơm ấy cho đến khi lên xe ra về.
Về đến thành phố, em nói tạm thời muốn ngừng gặp tôi trong một thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Em nói cả đời em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này. Em tự trách mình vì quá thô lỗ. Mặc tôi an ủi rằng chuyện đó chỉ là chuyện cỏn con, thật sự chính tôi cũng thấy chuyện đó chẳng có gì lớn lao cả. Nhưng tôi hiểu em là con gái, nên cũng xuôi theo, cho em tí thời gian trấn tĩnh.
Cũng thời điểm này, mẹ tôi ở ngoài quê gọi vào cho tôi. Giọng bà rất nghiêm khắc và quả quyết phản đối. Bà bảo không chấp nhận em là con dâu trong nhà nên tôi hãy dẹp bỏ ý định tiến xa với em đi.
Về đến thành phố, em nói tạm thời muốn ngừng gặp tôi trong một thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Em nói cả đời em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này (Ảnh minh họa) |
Tôi định phân bua thì bà cứ khăng khăng nói: “Không thể chấp nhận thứ con gái mất nết vô duyên như vậy vào nhà được. Giả sử bữa ấy không phải chỉ có nhà mình ăn cơm mà cả họ cùng ngồi trong mâm thì bố mẹ mày đến chết vì nhục mất thôi”.
Tôi quá sốc trước suy nghĩ và quyết định này của mẹ. Chuyện này có gì đâu, chả lẽ chỉ vì chút sơ suất này mà mẹ tôi nỡ lòng trút bỏ hết sự đảm đang, chăm chỉ, thân thiện mà bạn gái tôi đã xây dựng suốt ba bốn ngày ở nhà tôi, phụ giúp đám cưới chị tôi hay sao? Tôi không biết phải khuyên mẹ sao. Càng không thể để cho bạn gái biết chuyện này, cô ấy sẽ tổn thương và có thể không dám gặp tôi luôn vì quá tủi hổ. Phải làm sao để mẹ tôi nhìn sự việc này nhẹ nhàng hơn, bỏ qua một hạt sạn chẳng đáng kể này? Chúng tôi còn cả một dự định tương lai dài ở phía trước, chả lẽ bắt tôi phải chia tay một người con gái quá tốt thế này chỉ vì lý do trời ơi kia hay sao?
Post a Comment